Những câu nói hay trong truyện Thay Chị Gả Đại Gia

Nam chính: Trần Hoài Kiêu.
Nữ chính: Bạch Nhân.

Nhẫn nhịn suốt nhiều năm, nay Bạch Nhân trở lại nhà họ Tô, với duy nhất một mục đích, cô muốn đoạt lại những gì mình đã mất. Tưởng chừng trái tim này chỉ chứa nổi hận thù, nhưng Bạch Nhân lại ấp ủ một bóng hình nơi đó, anh ấy là người làm mưa làm gió chốn Bắc Thành, Trần Hoài Kiêu.

Thật sự tôi rất thích cách Trần Hoài Kiêu yêu Bạch Nhân. Cô ấy mang trái tim lương thiện, lại bị hận thù vây khốn, cả đời sống chỉ vì hận thù. Nhưng Trần Hoài Kiêu xuất hiện, anh ấy như ánh sáng soi rọi tương lai u tối của Bạch Nhân. Trần Hoài Kiêu thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại dung túng chở che Bạch Nhân, đôi khi lại mặc cho Bạch Nhân sai khiến, ầm ĩ cùng cô. Tuy anh ấy ngoài mặt thì bảo là “sống chết mặc Bạch Nhân”, nhưng vẫn âm thầm xuất hiện dõi theo Bạch Nhân, tôi nhớ nhất là những lúc ban đầu, anh ấy vì nhường xe cho vợ đi làm mà ngày ngày đi xe đạp đến công ty =))))

Tôi cũng thật thích dáng vẻ của Bạch Nhân khi bên cạnh Trần Hoài Kiêu. Trước mặt người khác cô ấy luôn là vẻ nho nhã, thanh cao, khôn khéo. Khi ở cạnh Trần Hoài Kiêu lại chẳng thèm giả vờ giả vịt, thích gì thì làm nấy, hoàn toàn buông lơi cảnh giác trong lòng, nhõng nhẽo pha trò. Tiếc là tự tôn của Bạch Nhân quá cao, khi trước đã từng thật lòng thật dạ nhưng nhận lại tổn thương, nên hiện tại chỉ toàn mạnh miệng nói rằng muốn lợi dụng Trần Hoài Kiêu, khiến cho đoạn tình cảm của hai người cứ vùng vằng mãi.

Thật ra đây là một ván cờ, Bạch Nhân là người điều khiển quân cờ, Trần Hoài Kiêu là người cam tâm tình nguyện chịu thua.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. “Em muốn thứ gì từ anh?”
Bạch Nhân gian nan mặc quần áo, chịu đựng cơn đau như xé rách, chỉ nói một câu: “Con đường gian nan phía trước, nếu có một ngày em bị giam hãm tù đày, anh cứu em một phen là được.”

2. Bạch Nhân, tôi đến cứu em. (Trần Hoài Kiêu) (Lúc này tình cảm Trần Hoài Kiêu dành cho Bạch Nhân rất phức tạp, nhiều năm trước anh ấy thân thiết với cô vì thấy bóng dáng cô giống cố nhân, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn trái lập, Trần Hoài Kiêu hận trái tim tàn nhẫn của Bạch Nhân, nhưng lại không nỡ để cô ấy phải chịu khổ, cứ thế cam tâm để cô lợi dụng)

3. Được, em không nghĩ đến gả cho Tần Tước, muốn gả cho tôi. Như em hằng mong. (Trần Hoài Kiêu)

4. “Trần Hoài Kiêu, phải biết, yêu vợ là lối ra tốt nhất của ngôi sao nam đã kết hôn trong giới giải trí, xem kết cục của những sao nam vượt quá giới hạn đi! Đừng giẫm lên vết xe đổ.”
Trần Hoài Kiêu cười thản nhiên: “Được.”
“Được.”
Trần Hoài Kiêu một tay chống gáy, nằm trên giường, đôi mắt hoa đào ý tứ sâu xa bao vây lấy cô: “Cho em cơ hội, để em chinh phục tôi.”

5. “Trần Hoài Kiêu, anh bảo vệ em, em mới có thể vững vàng tiến lên được.”
Khóe miệng của Trần Hoài Kiêu hơi hơi nhếch lên, đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng.
Cái cô cần… chỉ là sự bảo vệ của anh mà thôi.
Đây là cái khiến lòng Trần Hoài Kiêu khó chịu nhất.
Nhưng anh có thể làm gì được. Đối với một người phụ nữ nhỏ yếu hơn mình rất nhiều như này, cô tựa như một chú mèo con liếm tay anh ở ven đường, dùng hết mưu mẹo để tìm kiếm sự bảo vệ.
Trừ việc ôm nó vào lòng dốc sức che chở, anh có thể làm gì được?
Rất lâu sau, anh gập máy tính, nhìn đôi mắt đen láy trong veo trong hơi nước mông lung của Bạch Nhân, “Ngoan một chút, tôi sẽ bảo vệ em cả đời.”

6. “Trần Hoài Kiêu.” Bạch Nhân dùng giọng khàn khàn hỏi: “Anh còn là anh trai của bao nhiêu người?”
Trần Hoài Kiêu im lặng chốc lát, ngón tay thon dài vuốt ve cằm cô: “Chỉ là của em.”

7. Anh ấy đã tìm thấy con đường vừa nhanh vừa tiện nhất trong lòng mình, rồi chui vào trong như con cá trạch, mình sắp không cản nổi rồi. (Bạch Nhân)

8. Tôi biết rất rõ bây giờ tôi muốn ai. Bạch Nhân, đời này… tôi chỉ muốn em thôi. (Trần Hoài Kiêu)

9. Đó không phải nhà của em. Tôi ở đâu thì nơi đó mới là nhà của em. Bạch Nhân, em phải biết, nơi nào có tôi thì nơi đó mới là nhà của em. (Trần Hoài Kiêu)

10. Giữa tôi và anh ấy, sẽ mãi mãi trung thành với nhau, nếu như có mãi mãi. (Bạch Nhân)

11. Hai khách hàng người Pháp liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười mỉm ngầm hiểu: “Bà Trần rất đẹp, giống như hoa oải hương mênh mông bất tận trên cánh đồng Provence.”
Hình như tâm trạng của Trần Hoài Kiêu không tệ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cô ấy không phải là hoa oải hương ở Provence, cô ấy là cỏ dại nho nhỏ sinh trưởng trong lòng tôi.”

12. Không ai nợ ai, không. Bạch Nhân, tôi muốn em mãi mãi nợ tôi một cái mạng. (Trần Hoài Kiêu) (Kiêu gia hèn mọn, Kiêu gia muốn dùng món nợ để giữ vợ bên cạnh cả đời /ᐠ – ˕ -マ Ⳋ)

13. Kệ xác quyền thừa kế, anh chỉ cần em! (Trần Hoài Kiêu)

14. “Vậy anh không thích em thật sao?”
“Em để ý chuyện này ư?”
Bạch Nhân bật thốt lên: “Em không thèm để ý.”
Trần Hoài Kiêu cũng không hề do dự: “Anh không thích em.”
“…”
Trò chơi… lại rơi vào bế tắc.
Vừa lên chớm bậc thang, Bạch Nhân bỗng hỏi dò: “Nếu như em nói… Em hơi để ý một chút thì sao?”
Giây kế tiếp, Trần Hoài Kiêu bước thong thả đi tới bên cạnh ghế sofa, quỳ một chân trên thảm trước mặt cô, đỡ mặt cô lên hôn, mắt tràn ra sự dịu dàng ngập tràn…
“Anh yêu em, A Nhân, anh yêu em.”

15. Bạch Nhân, anh lặp lại một lần nữa, em là vợ anh, từ giây phút anh quyết định cưới em, em chính là người vợ duy nhất của anh, dù cho ai trở về đều không thay đổi được sự thật đã được định sẵn này. (Trần Hoài Kiêu)

16. Tần Dao, bởi vì cô đã từng thấy dáng vẻ mất mát nhất của tôi khi còn nhỏ, cho nên có một khoảng thời gian rất dài, tôi cảm thấy ở trước mặt cô, có lẽ tôi có thể thật lòng thẳng thắn, đôi bên hiểu nhau. Hồi cấp ba, chúng ta có thể gặp lại nhau, tôi cũng thật sự rất vui. Nhưng nếu như cô thật sự muốn nói là có tình cảm sâu sắc và tình yêu gì đó thì xin lỗi, trong lòng tôi chỉ có vợ tôi bây giờ thôi. (Trần Hoài Kiêu) (Trừng trị trà xanh ୧(๑•̀ᗝ•́)૭)

17. Em là vợ anh, em chỉ cần ở sau lưng anh, tất cả mọi chuyện bên ngoài, áp lực gia đình, anh gánh hết cho em. (Trần Hoài Kiêu)

18. Ông nội, từ ngày kết hôn, con cũng đã lựa chọn. Từ đầu đến cuối, trước sau như một, con đều chọn cô ấy. (Trần Hoài Kiêu)

19. “Nhìn xem bà Trần là của lạ hiếm thấy gì, có đáng giá đến dùng tập đoàn nhà họ Trần giang sơn nghìn dặm mà đổi không?”
Bạch Nhân hừ mạnh một tiếng: “Thấy đáng không? Chỉ là một cái đuôi sam tầm thường thôi.”
“Ừ, một cái đuôi sam tầm thường.”
Màu của tuyết và ánh trăng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tuyệt sắc trên trần của cô. Đôi môi mỏng của Trần Hoài Kiêu nâng lên, dịu dàng hôn cô…
“Nhưng cái đuôi sam này của Trần Hoài Kiêu, nghìn vàng không đổi.”

20. A Nhân à, em khóc làm lòng anh tan nát. (Trần Hoài Kiêu)

21. Anh cam đoan. Em ở bên cạnh anh, anh sẽ quý trọng mạng sống, quý trọng từng phút giây trong phần đời còn lại khi em có. (Trần Hoài Kiêu)

22. Trần Hoài Kiêu, em đã hái sao rồi. Cũng đã gặt hái được rất nhiều hạnh phúc, ví như vào giờ phút này, ví như mỗi lần anh hít thở bên tai em. (Bạch Nhân)

23. Bạch Nhân tò mò hỏi anh: “Anh, anh nói xem liệu sau này chúng ta có thể biến thành kiểu thân mật trước màn hình kia, nhưng sau khi về nhà lại là vợ chồng đồng sàng dị mộng hay không?”
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu nhếch lên, trịnh trọng trả lời cô: “Anh sẽ không đồng sàng dị mộng với em, bởi vì giấc mộng của anh… vĩnh viễn là cảnh anh quen em năm mười tám kia.”

24. “A Nhân, anh cưới em không phải vì cần một người vợ bù trừ được cho anh, càng không phải để làm bà nội trợ đảm đang.”
Nhắc tới chuyện này, Trần Hoài Kiêu bỗng thấy rất khó chịu: “Anh cưới em vì anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em. Nhưng anh không phải là một người chồng tốt, đến việc làm trứng ốp la đơn giản mà anh cũng không làm được.”
Bạch Nhân khẽ huých khuỷu tay vào anh: “Nhưng anh thật sự là một anh trai tốt.”
Anh kinh ngạc nhìn cô.
“Anh giúp thanh xuân đen tối của em có thêm những màu sắc khác.”

25. Lý Thuần Phong đi tới bên cạnh Bạch Nhân: “Anh ta đã ghen thế rồi, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ ‘hộ tống’ chị hết cả chặng đường chứ.”
“Không đâu, anh ấy chắc chắn sẽ đi.”
“Chị dám chắc vậy à?”
“Ghen là cảm xúc của anh ấy, hiếu thắng là cảm xúc của tôi. Khi hai chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, ah ấy chắc chắn sẽ đặt cái sau lên hàng đầu.” Bạch Nhân nói một cách khẳng định: “Vậy nên dù không cam lòng thì anh ấy cũng sẽ đi. Vì thế… tôi cũng phải nỗ lực đuổi theo anh ấy!”

26. A Nhân, phối hợp diễn với em thì tính là gì đâu. Cho dù em có muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho em. (Trần Hoài Kiêu)

27. Đám cưới đó không phải do ông nội lên kế hoạch sắp xếp, cũng không phải tự dưng xảy ra. Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn cưới kim cương rồi. Nếu em đến Bắc Thành, Trần Hoài Kiêu anh sẽ vui vẻ cưới em về nhà. Nếu em không đến, anh sẽ đến trấn nhỏ Giang Nam sống hết quãng đời còn lại với em. (Trần Hoài Kiêu)

28. Bạch Nhân. Dù tương lai có ra sao, em cũng phải nhớ nhé. Em nhất định sẽ bước lên đỉnh vinh quang, nhận được vô vàn hạnh phúc. (Trần Hoài Kiêu)

Đọc truyện Thay Chị Gả Đại Gia

Related Post

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *