Những câu nói hay trong truyện Tiểu Ôn Nhu

Nam chính: Phó Thời Hàn.
Nữ chính: Hoắc Yên.

Bộ này như cuốn nhật ký trưởng thành của Hoắc Yên vậy á. Từ một cô gái nhỏ đơn thuần, hiểu chuyện, luôn bị thiệt thòi ở chính căn nhà của mình, Hoắc Yên trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, không còn để ai lấy mình ra để chế nhạo.

Vì là điềm văn nên nội dung đáng yêu, nhẹ nhàng, không đau thương hay bi kịch gì cả. Dù Hoắc Yên chịu nhiều tủi hờn nhưng rất may mắn vì bên cạnh cô ấy luôn có những người bạn rất tốt bụng và luôn có Phó Thời Hàn cạnh bên yêu thương, che chở.

À, mấy cặp phụ của bộ này cũng vô cùng đáng yêu!

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Chưa nói hiện giờ em còn nhỏ, dù sau này em trưởng thành rồi, anh muốn dắt tay em, người khác không được phép xen vào nửa câu đàm tiếu. (Phó Thời Hàn)

2. Cô gái này, là người của tôi, cậu không thể động vào. (Phó Thời Hàn)

3. Đương nhiên, anh thừa nhận mình không phải là người tốt, nhưng chỉ trước mặt em thôi. Những năm qua, em bị anh trêu chọc nhiều lần, nhưng cái tính này của Phó Thời Hàn anh, ở trước mặt em không thay đổi được, đại khái sau này cũng không thay đổi. Nhưng anh có thể cam đoan, anh Phó Thời Hàn còn ở bên cạnh em một ngày, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt em. (Phó Thời Hàn)

4. Trên thế giới này, đâu có ai trưởng thành mà luôn vui vẻ chứ. Con đường mình tự chọn, dù đầu rơi máu chảy cũng vẫn đi, chẳng trách ai được. (Lạc Dĩ Nam)

5. Hoắc Yên, việc vui vẻ nhất trong ngày sinh nhật năm nay của anh, là em ở bên cạnh. (Phó Thời Hàn)

6. Từ nhỏ Hoắc Yên đã gọi cháu một tiếng anh trai, nếu như em ấy đồng ý, cả đời có thể làm em gái Phó Thời Hàn. Nhưng nếu em ấy có một chút tình cảm vượt trên tình anh em với cháu, cháu sẽ không buông tay. (Phó Thời Hàn)

7. Thích là thích, dù Hoắc Yên có thiếu chân thiếu tay, cháu cũng thích. (Phó Thời Hàn)

8. “Phó Thời Hàn.” Hoắc Yên nhíu mày: “Anh cố ý nhường!”
“Đúng, anh cố ý nhường.”
Phó Thời Hàn thản nhiên thừa nhận, ngược lại khiến Hoắc Yên nhất thời không biết lên đáp lại thế nào.
“Anh… vì sao?”
Phó Thời Hàn nhìn vành tai đã đỏ bừng của Hoắc Yên, cười nhẹ một tiếng: “Bởi vì anh muốn để em thắng.”
“Anh… anh thật sự quá hồ đồ.” Hoắc Yên hụt hơi, mím chặt môi, ánh mắt dời đi không dám nhìn thẳng anh: “Nếu như ngay từ đầu không muốn giành chức vô địch, vì sao còn tham gia cuộc thi.”
Phó Thời Hàn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng cong lên ba phần:
“Anh muốn đi theo hộ tống người nào đó.” (Thế giới của học bá, không thể hiểu, không thể hiểu (」°ロ°)」)

9. “Cảm giác thích một người như thế nào?”
Tô Hoàn suy nghĩ, nói: “Bất kể là hẹn nhau hay ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, trái tim như bị thiên thần bắn trúng, trước mắt bắt đầu xuất hiện đầy ngôi sao, ừm… giống như lon coca sủi bọt, cực kỳ vui vẻ. Nếu như gặp được chuyện gì thú vị, sẽ muốn chia sẻ với anh ấy đầu tiên, mỗi ngày tìm đủ mọi lý do để nói chuyện với anh ấy.”

10. Thật ra thích một người, rất dễ nhận biết. Chỉ cần xem cậu có muốn ở cùng anh ấy không, liền biết. (Tô Hoàn)

11. Thích thật ra là một chuyện rất đơn giản, không nhìn quá khứ, không nhìn tương lai, chỉ nhìn trước mắt, ngay giờ phút này anh ta thích cậu, mà cậu cũng thích anh ta, đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, tận thế bãi bể nương dâu cũng không liên quan tới các cậu. (Lạc Dĩ Nam)

12. Hoắc Yên, em nghe rõ đây. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức qua lại, em là bạn gái Phó Thời Hàn anh, so với trước kia anh sẽ càng thương em hơn, yêu em hơn, bảo vệ em, chăm sóc em hơn, sẽ không để em phải chịu uất ức nào. (Phó Thời Hàn)

13. Cuối cùng, xin cảm ơn cô gái quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi, cảm ơn em đã đến. Yên Yên à, năm tháng sau này, cũng mong được chỉ giáo nhiều. (Phó Thời Hàn)

14. Phó Thời Hàn, anh cùng em lớn lên, em cùng anh già đi, chúng ta vẫn luôn tốt đẹp như này. (Hoắc Yên)

15. Cưng chiều bạn gái của mình, quỳ xuống cũng phải làm. (Phó Thời Hàn)

16. Hàn ca, quen biết anh là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của em, em rất thích anh. (Hoắc Yên)

17. Yên Yên, trong những việc trọng đại của cuộc đời, anh sẽ không lựa chọn giúp em, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đều ủng hộ, bởi vì không quan trọng đúng sai, có anh ở đây, anh sẽ không để em phải lo nghĩ quá nhiều về cuộc sống hiện thực. Em chỉ cần mỗi ngày trải qua đều vui vẻ là được. (Phó Thời Hàn)

18. Nếu như có thể may mắn sống sót, tính mạng của Phó Thời Hàn tôi, từ nay về sau, chỉ thuộc về một người… (Phó Thời Hàn)

Cặp phụ Hứa Minh Ý – Tô Hoàn:

1. Thật ra hai năm nay, anh cũng rất nhớ em. Trước kia yêu nhau, anh muốn cho em tất cả mọi thứ của anh, thế nhưng cái gì em cũng có, cái gì em cũng không cần, điều này khiến cho anh có cảm giác, giống như anh đối với em mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cho nên anh nghĩ rằng, dù anh ra đi, em chỉ đau lòng một lúc, nhưng chung quy sẽ không dằn vặt khổ sở mãi. Là anh sai rồi. Là anh tự cho là đúng. (Hứa Minh Ý)

2. Có phải em hết yêu anh rồi không? Nhưng mà anh rất yêu em. (Hứa Minh Ý)

3. Em nghĩ kỹ rồi, đàn ông đều đểu cáng, trước kia em thích anh, anh rất đắc ý phải không, còn không coi em ra gì, bây giờ em đã thay đổi, sẽ không ngu ngốc như trong quá khứ nữa, thích một người chỉ hận không thể đưa tất cả mọi thứ cho anh ta, hiện giờ em muốn giữ lại, Hứa Minh Ý, em muốn anh thích em nhiều hơn, em mới có thể cùng anh bắt đầu lại từ đầu. (Tô Hoàn)

4. Hứa Minh Ý, chỉ cần anh không từ bỏ, em sẽ ôm chặt anh, anh nhất định không được từ bỏ. (Tô Hoàn)

5. Không cần xin lỗi, em vĩnh viễn không có lỗi với anh, em là sự kinh ngạc ngoài ý muốn tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh, là người phụ nữ của anh, cả đời này không cần nói xin lỗi. (Hứa Minh Ý)

6. Tôi không cần anh ấy cho tôi cái gì, đi cùng với anh ấy tôi cảm thấy vui vẻ, chỉ thế thôi. (Tô Hoàn)

Cặp phụ Hướng Nam – Lạc Dĩ Nam:

1. Anh đối xử với em cực kỳ tốt, từ xưa đến giờ không có ai tốt với em như vậy. Hướng Nam, anh vĩnh viễn sẽ đối xử với em như vậy được không? (Lạc Dĩ Nam)

2. Hiện giờ em đã trưởng thành, sau này gặp được người đối xử với em tốt hơn, em cũng sẽ thích người khác sao? Nhưng anh Hướng Nam của em, chỉ thích em thôi. (Hướng Nam)

3. “Hướng Nam, nếu như tôi không phải là lựa chọn duy nhất của anh, tôi càng hi vọng anh có thể tìm được… một cô gái tương xứng, đối với công ty, danh dự của anh đều tốt, tôi không muốn trở thành một vết nhơ trong tương lai sao trời biển rộng của anh.”
“Vậy anh trịnh trọng nói với em, Lạc Dĩ Nam, em chính là lựa chọn duy nhất của anh, không có người khác, người con gái tương xứng, cuộc đời anh nhận định duy nhất một người, cái đêm mười tám tuổi đó, cô ấy đã giao mình cho anh, từ đó về sau con mẹ nó chứ chính là không thể chấp nhận nổi những người phụ nữ khác.”

4. Từ sau lần đầu tiên em ôm anh, liền yêu anh. Giống như một chiếc thuyền nhỏ lên đênh trên biển, đột nhiên tìm được bến đỗ, loại cảm giác cực kỳ yên tâm đó, em chưa từng có. Khi đó em nghĩ là, nếu như có thể ôm người đàn ông này ngủ cả đời, hạnh phúc bao nhiêu. Hướng Nam, em vẫn luôn rất yêu anh, chưa từng thay đổi. (Lạc Dĩ Nam)

5. Lạc Dĩ Nam, những năm qua, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ em, trái tim anh đập không ngừng, nỗi nhớ thương không nguôi, anh sắp ba mươi rồi, Hướng Nam ba mươi tuổi, cuộc đời đi được non nửa, thế nhưng cuộc đời không có Lạc Dĩ Nam, không phải là cuộc đời Hướng Nam muốn. (Hướng Nam)

6. Quay đi quay lại nhiều năm như vậy, mặc kệ em thay đổi ra sao, đều vẫn là cô gái trong ấn tượng của anh. Phản nghịch, thoải mái, nhiệt tình… Trên người em có tất cả, đều là những gì anh không có nhưng lại khát vọng vô cùng, anh hi vọng có thể giống em, dám yêu dám hận, thế nhưng mười tám tuổi ngày đó em lại đột nhiên… không cần anh nữa. (Hướng Nam)

7. Em chính là món quà lớn nhất mà bọn họ đã chuẩn bị cho anh, cũng là quà tặng quý giá nhất anh nhận được trong cuộc đời. (Hướng Nam)

8. Hướng tiên sinh, có một bí mật, em vẫn luôn không nói cho anh biết. Mà bí mật đó, em muốn dùng thời gian một đời để anh biết. Em yêu anh, bằng cả thanh xuân của mình. (Lạc Dĩ Nam)

Đọc truyện Tiểu Ôn Nhu

Related Post

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *