Những câu nói hay trong truyện Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Nam chính: Lục Xuyên.
Nữ chính: Kiều Sở.

Kiều Sở mắc chứng tự bế, cô ấy tự ti, luôn cảm thấy chính mình là quái vật, cô ấy luôn sợ hãi sự chán ghét của mọi người xung quanh. Khi Kiều Sở thích Lục Xuyên, Lục Xuyên vừa là niềm vui, vừa là nỗi sợ trong thâm tâm cô ấy. Nhưng thật ra, Sở Sở cũng mạnh mẽ hơn ai hết, cô bé nhỏ ấy khi bị dồn vào đường cùng vẫn biết tấn công, cô ấy khi túng quẫn vẫn can đảm đứng lên chứng minh bản thân, cô ấy dù nhỏ bé nhưng vẫn mong làm lá chắn bảo vệ anh trai mình, dù nhỏ bé nhưng vẫn muốn có được tình yêu to lớn của Lục Xuyên.

Lục Xuyên, anh ấy dường như có tất cả, từ gia thế đến địa vị, rồi cả tài năng của anh ấy. Anh ấy là người nóng nảy, mạnh mẽ, không chịu khuất phục. Nhưng trước mặt Sở Sở yếu ớt kia, anh ấy vẫn cam tâm tình nguyện đem cô ấy đặt vào vị trí quan trọng nhất trong tim. Lục Xuyên năm ấy phóng khoáng, tùy tiện nhưng lại đem hết thảy ruột gan trao cho Kiều Sở.

Lục Xuyên có tất cả mọi thứ, nhưng mà Sở Sở, cô ấy chỉ có một mình Lục Xuyên. Sự vô tư của Lục Xuyên, sự tự ti của Kiều Sở, những điều nhỏ tưởng như vụn vặt đôi khi lại khiến cho đối phương chịu tổn thương vì họ. Nhưng tôi vẫn rất khâm phục tình cảm của họ dành cho nhau, có khá nhiều đoạn tác giả nói về suy nghĩ của Lục Xuyên và Kiều Sở dành cho đối phương, rất cảm động, họ có thể bất chấp tiến lên vì đối phương, cũng có thể vì đối phương mà không ngừng lùi bước.

Sau Lục Xuyên và Kiều Sở, Kiều Sâm chính là người gây ấn tượng mạnh nhất với tôi. Ngay từ khi còn bé, Kiều Sâm đã biết chính mình có một cô em gái rất xinh đẹp, cậu ấy lén lút đi gặp cô bé, lén lút làm quen, lén lút trao tặng cô bé món quà sinh nhật, lén lút trao đi tâm tư của chính mình. Cho đến một ngày, cậu ấy thấy ba mẹ cãi nhau, thấy người ba ấy ở bên em gái mang nụ cười hạnh phúc chưa từng dành cho cậu, thấy người mẹ qua đời vì bệnh trầm cảm. Gia đình là mầm bệnh đối với Kiều Sở, đối với Kiều Sâm cũng vậy, mọi thương tổn trong trái tim cậu ấy đều xuất phát từ gia đình. Khi trưởng thành, dù có cố gắng quấy phá, bắt nạt em gái Sở Sở như thế nào, cậu ấy vẫn lặng lẽ quan tâm cô em gái ấy của mình, lo lắng em ấy bị bắt nạt, lo lắng em ấy muốn cắt đứt quan hệ. Kiều Sâm thật sự là một người anh rất tốt.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Con thỏ lớn, cậu nhớ cho kỹ, Lục Xuyên tôi thích ai, mạng cũng có thể cho cô ấy. Nhưng nếu chia tay, sống chết tốt xấu, đều không có nửa điểm quan hệ gì với tôi, lão tử tuyệt đối không ăn cỏ nhai lại. (Lục Xuyên)

2. Sở Sở, cậu nhịn tên đó làm gì? Cậu căn bản không cần nhẫn nhịn nó, cũng không cần sợ, cứ giống như khi còn bé, ai cũng không cần phải sợ, tôi cho cậu chỗ dựa. (Lục Xuyên)

3. Sở Sở, cậu có biết hay không, thời điểm khi nãy đánh nhau, cậu không ngừng gọi tên của tôi, làm cho… tim tôi cũng tan vỡ mất rồi. (Lục Xuyên)

4. Lông mi Sở Sở rất dài, bị nước mắt thấm ướt, buông thỏng xuống dưới nhìn chòng chọc vào một chỗ, không nói một câu.
“Nhìn tôi.” Anh lại lung lay bả vai cô.
“Cậu có biết là IQ của tôi 170 không.”
Sở Sở lắc đầu, cô nào biết chuyện này.
“Vậy cậu có biết, Lục Xuyên IQ 170 thích cậu, ngày nào cũng điên đảo thần hồn vì cậu đấy.”

5. Cảm ơn cậu đã nguyện ý mở cánh cửa thế giới của mình ra với tôi. Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi, gọi điện thoại cho tôi. Cảm ơn cậu trong lúc tuyệt vọng nhất, nguyện ý gọi tên của tôi. (Lục Xuyên)

6. Anh vừa nói xong thì kéo mạnh Sở Sở vào trong lòng mình, ấn sau gáy của cô dán mặt cô vào trong lồng ngực của mình.
Sở Sở cảm thụ được lồng ngực cứng rắn của anh, và cả trái tim hừng hực lửa nóng.
“Nghe thấy không?”
Sở Sở mơ hồ lắc đầu.
Anh cũng không sợ người khác thấy phiền, hỏi hết lần này đến lần khác.
“Nghe thấy không?”
“Nghe thấy không?”
Sở Sở vẫn lắc đầu như cũ.
“Cậu đã nghe thấy chưa?”
Môi giây mỗi phút, mỗi một lần máu chảy về tim, mỗi một lần vang tiếng tim đập.
Đều đang biểu bày, thích cậu.
Lục Xuyên thích cậu.

7. Không phải muốn xuống địa ngục sao, đừng lôi cô ấy vào, tao với mày cùng xuống. (Lục Xuyên)

8. Dù rất lớn, cậu đi ở phía trước, Sở Sở nhắm mắt theo đuôi.
Có điều Sở Sở đi khá là chậm, nhưng Kiều Sâm quen thói đi nhanh, vừa được hai bước cô đã tụt lại bên ngoài ô.
Cậu để ý không thấy người đi cùng, chỉ có thể lui lại đưa dù đến bên cô, ghét bỏ nói: “Không thể đi nhanh một chút sao?”
Sở Sở gật đầu liên tục, cô gắng đuổi theo cậu.
Nhưng mà, vẫn đi chậm.
Kiều Sâm không còn cách nào, chỉ có thể đi theo tiết tấu của cô, thảnh thơi thả chậm bước chân.
Từ trước đến nay cậu chưa từng cầm dù cho người khác, cũng không biết quan tâm chăm sóc con gái, đó nay chỉ quan tâm chăm chút bản thân, cả đường đi, nửa bên quần áo của Sở Sở bị ướt hơn nửa, mà ông lớn Kiều không hề hay biết.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác được ống tay áo bị người đó nắm lấy, cụp mắt thấy bàn tay nhỏ đầy thịt của cô duỗi ra, bắt lấy áo cậu.
“Làm gì đó!”
Sở Sở đỏ mặt, giống như bắt trúng miếng khoai lang bỏng tay, vội vàng buông ra.
Kiều Sâm không đề ý, tiếp tục đi về trước, lại cảm thấy tay áo của mình lại bị nắm lấy.
Lần này, cậu không nói gì nữa, cũng không còn tránh ra, để mặc cho cô nắm rồi cùng đi về phía trước.
Hai thân hình một cao một thấp chậm rãi đi trong màn mưa lớn, chiếc ô màu đen lặng yên… dần nghiêng về phía cô nhiều hơn.

9. Đừng sợ, tôi ở đây, không ai bắ nạt được cậu hết đấy. (Lục Xuyên)

10. Đừng sợ. Cậu đừng sợ tôi. Tôi sẽ không tổn thương cậu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ. (Lục Xuyên)

11. Lục Xuyên, mình thích cậu như vậy đấy. Đã chấp nhận cậu rồi, vậy thì mình sẽ dùng cả thế giới nhỏ bé của mình để thích cậu, dùng toàn bộ sinh mệnh và tín ngưỡng của mình, để yêu cậu. Cũng tuyệt đối… sẽ không cho người khác tổn thương cậu. (Kiều Sở)

12. Nếu để tôi biết được các người ức hiếp em gái tôi một lần nữa, tôi đánh chết các người! (Kiều Sâm) (Anh chàng này không sợ trời không sợ đất, một lòng muốn làm đại ca của trường nhưng không qua nổi Lục Xuyên, Lục Xuyên người ta lễ độ hơn chút, không đánh con gái, anh ta nam nữ gì đắc tội anh ta là anh ta đánh hết :v)

13. “Nghe tôi nói trước đã”
Sở Sở tủi thân nhìn anh.
Lục Xuyên nắm bàn tay nhỏ bé của cô sờ lên đôi mắt của mình: “Chỉ cần nơi này còn có thể nhìn thấy.”
Anh nắm lấy tay cô, di chuyển đến bên tai, lẩm bẩm nói: “Nơi này còn có thể nghe thấy.”
Tay lại chậm rãi trượt xuống, sờ vào trên đôi môi của anh, sau đó môi anh nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay của Sở Sở: “Nơi này còn có thể cảm nhận được.”
Cuối cùng, dắt tay cô đi chuyển xuống lồng ngực kiên cố của anh, Lục Xuyên gằn từng chữ một nhìn thẳng vào cô nói ra: “Chỉ cần nơi này vẫn còn đập…”
“Lục Xuyên sẽ vẫn còn thích cậu.”
Sẽ luôn một lòng một dạ tiếp tục yêu em.

14. Anh biết, anh không nên trách em, cũng không nên ăn hiếp em, nhưng anh khống chế không được… Anh muốn để em ghét anh, rồi tránh anh thật xa. Nhưng mà anh lại không muốn một mình, em bằng lòng đến cạnh anh, khiến anh rất vui. (Kiều Sâm)

15. Mẹ, lần này con đến dây là muốn nói với mẹ một tiếng xin lỗi. Con không muốn ghét con bé nữa. Là người lớn làm sai, không phải bọn con. Mẹ, xin lỗi mẹ, mẹ trách con cũng được. Nhưng mà sau này, con muốn quan tâm chăm sóc con bé. (Kiều Sâm)

16. Tôi biết, tôi biết cả mà. Tôi biết cậu sợ hãi, biết cậu lo lắng. Tôi biết, so với cái chết, cậu càng sợ liên lụy đến tôi hơn. Thế nhưng mà, cậu cũng phải biết rằng, mặc kệ chúng ta cách nhau bao xa, mặc kệ khoảng cách giữa chúng ta có là tận cùng thế giới, có là bên bờ vực của tử thần đi chăng nữa. Thì Lục Xuyên vẫn sẽ đuổi kịp cậu, nhất định sẽ kịp. Vậy nên, điều không cần nhất, chính là không cần sợ hãi. (Lục Xuyên)

17. Dù cậu có làm gì, tôi đều đứng ở đây, bên cạnh cậu. (Lục Xuyên)

18. Cậu nói tôi ích kỷ cũng được thôi, nhưng tôi đúng là không vui, không cao hứng đấy. Ai muốn cướp cậu khỏi tôi, tôi đánh chết nó! Kiều Kiều là của một mình Lục Xuyên tôi. (Lục Xuyên)

19. Kiều Kiều, từ giờ trở đi, tôi sẽ cùng cậu cố gắng, sẽ không để cậu một mình lẻ loi trơ trọi nữa. (Lục Xuyên)

20. Có lẽ Kiều Kiều bây giờ không còn cần Lục Xuyên nữa, thế nhưng mà Lục Xuyên bây giờ, lại không thể không có Kiều Kiều, bất luận hiện tại hay tương lai. (Lục Xuyên)

21. Thất bại, hèn mọn, hay chật vật, những điều này hãy để lại cho hôm qua thôi nhé, bây giờ anh cần em dũng cảm, bởi vì anh ó thể sẽ cần sức mạnh và sự an ủi của em. (Lục Xuyên)

22. Lục Xuyên, sau khi anh đi, em sẽ mang theo bức chân dung này của anh bên người, nhớ anh sẽ lấy ra ngắm. (Kiều Sở)

23. Em thay đổi thì càng tốt, anh vì em vui vẻ là thật tâm, nhưng đôi lúc trong tim anh lại kìm không được nhớ lại tiểu nói lắp trước kia. Nhưng bất kể em là thế nào, anh đều thích, đều yêu. (Lục Xuyên)

24. “Cậu và em gái tôi, là sao?”
Lục Xuyên lấy một cây củ cải đã gọt vỏ đi rửa, quay đầu nhìn cậu: “Nhìn không ra à?”
“Sao cơ?”
“Tôi đang dùng hết mọi vốn liếng của mình, quyến rũ cô ấy.”

25. Ngoại trừ em, anh không thể yêu được ai khác nữa rồi. (Lục Xuyên)

26. Lục Xuyên, em không hy vọng sẽ có một ngày như vậy, ngày mà anh hối hận vì lựa chọn ban đầu của mình. Cho dù một giây sau chết cũng được. (Kiều Sở)

27. Lục Xuyên, em về rồi, anh không cần sợ nữa. (Kiều Sở)

28. Dù cho cả thế giới này không thích Lục Xuyên, nhưng Kiều Kiều vẫn thích. (Kiều Sở)

Đọc truyện Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Related Post

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *